31 Days Writing
Ngày 18: Đi rồi mới thấy tầm nhìn rõ ràng hơn
24 tháng 5, 2024
Nhìn lại một hành trình viết đều đặn trong sự kỷ luật và bền bỉ, mình càng cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn trong việc chia sẻ nội dung đến độc giả.
Hôm qua có một chị tham dự buổi webinar vừa rồi có nhắn cho mình bảo là “Sao mà em viết siêu vậy? Em có học qua trường lớp nào chưa?”
Mình bảo là: “Thú thật, em chỉ biết viết theo bản năng tự nhiên mà em có, viết hay không bằng hay viết. Và em chấp nhận viết nhiều để tự trải nghiệm và rút ra những bài học cho riêng mình, từ đó qua những bài viết sau sẽ được tốt hơn.”
Và mình cũng chả nghĩ mình viết hay, còn rất nhiều người viết hay hơn mình. Nhưng mình biết một điều rằng, mình chia sẻ những nội dung bằng sự chân thật và những gì mình đã từng trải nghiệm.
Việc viết giống như bạn đang trên một hành trình leo núi, ban đầu sẽ thấy ngọn núi rất cao, rất hùng vĩ và dĩ nhiên trong đầu bạn khi ấy nghĩ rằng làm sao mình có thể chinh phục được ngọn núi này đây nhỉ? Thế rồi nếu không vượt qua sự sợ hãi và nản chí thì nó đã dập tắt động lực sẵn có của bạn.
Mình từng có một trải nghiệm leo núi trong cuộc đời, và đó là một trải nghiệm vừa thú vị nhưng cũng rất kinh hoàng trong chuyến đi ấy, trên hành trình ấy có quá nhiều biến số mà cả nhóm không thể lường trước được, và nó làm cho chuyến đi trở nên rủi ro hơn bao giờ hết, thậm chí còn một chút nữa là ảnh hưởng đến cả mạng sống của thành viên trong nhóm... Nhưng bài viết hôm nay mình chỉ đề cập đến khía cạnh thú vị của chuyến đi giống như việc viết vậy.
Trong hành trình leo núi, ban đầu ai cũng nghĩ nó sẽ dễ dàng, nó chỉ việc bước đi và leo lên mà thôi. Nhưng khi bước vào thực địa, sự gian khổ và ý chí nó muốn “đánh gục” mình khi còn chưa đi hết 1/3 con đường trekking.
Thật khủng khiếp! Mình từng tự tin chơi thể thao, tập gym, đá banh khỏe mạnh nhưng khi bước vào bộ môn trekking là một lĩnh vực nó ngốn thể lực và ảnh hưởng đến sức mạnh ý chí, tinh thần nhiều nhất.
Nhưng càng đi, càng bước, càng tiến về phía trước, đôi chân dường như quên đi những sự gian khổ ban đầu mà chỉ có việc liên tục bươn tới mà thôi, bởi nếu quay đầu thì ý chí sẽ bị dập tắt ngay lập tức. Nó làm mình rút ra một bài học về sự bền bỉ, một sự đều đặn được lặp đi lặp lại nhiều lần giúp mình bươn tới mục tiêu đã định.
Và khi đặt chân lên đỉnh núi, một cảm giác mà bạn nhận được đó chính là sự chiến thắng. Bao nhiêu sự mệt mỏi, nhọc nhằn, nản chí đã tan biến kể từ đó. Nơi đây chỉ dành cho những người chiến thắng nỗi sợ của bản thân và dám vượt qua những chông gai trên hành trình leo núi.
Mình nghĩ rằng việc viết cũng giống như vậy, ban đầu sẽ thấy ngọn núi sẽ rất cao, nhưng khi cứ tiến bước đều đặn, bền bỉ mỗi ngày, đến một lúc nào đó mình sẽ chinh phục được “đỉnh núi” nào đó với cảm giác chiến thắng và sự tự hào của bản thân vì đã làm được. Và lúc ấy, mình hoàn toàn có thể tự tin thưởng cho bản thân cái cảm giác chiến thắng.
Qua gần 20 ngày viết, mình cảm nhận được tầm nhìn của mình rõ ràng hơn, không còn sự mông lung vô định, mình còn học được cách suy nghĩ hệ thống và viết có chiều sâu hơn nữa. Bên cạnh đó, những ý tưởng, những dòng suy nghĩ trong đầu được thể hiện rõ ràng, rành mạch hơn khi đặt những thứ này chơi đùa cùng các con chữ.